Một hôm, tôi gặp một người hiến binh cưỡi ngựa, có vẻ muốn làm oai lắm.Sau cùng, muốn cho yên chuyện, công ty phái một sứ giả khôn lanh nhất lại thăm con "ác là" đó.Ông này cũng không ra ngoài lệ đó.Thế mà trong một trăm người, thì có tới chín mươi người không biết đến, trong chín mươi chín trường hợp.Và có lẽ, họ chỉ đợi tôi quay lưng đi để nhóm lửa lại, đốt cả khu rừng cho đỡ tức.Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa.Ai kia chứ đại tá House thì không khi nào ngu dại vậy.Và ông ta lấy làm ân hận vì sự đó lắm."Kính ông, Nhận được thư ngày 11 tháng này của Ông, tôi đội ơn Ông lắm.Nếu không được học khoa tâm lý, thì chắc tôi đã nói với ông ta rằng: "Ông không chịu trả lời thì không thể nào chúng tôi nhận tiền của ông được".