Hiếm người thấy đỏ mặt.Mất mất người kể chuyện.Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được.Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà.Tôi nói: Cho con đi bệnh viện.