Luôn luôn má tôi bảo phải "ăn chắc mặc dầy".Má tôi đã tìm được nó trong một trại ở Missouri.Khi nào gặp những nỗi khó khăn - đời ai mà chẳng có những lúc ấy? - tôi tự nhủ phải giữ đầu óc cho sáng suốt và nhờ vậy mọi sự đều sẽ được như ý.Chúng đáp: "Chúng em không có ba má".Chúng tôi nghèo, lúc nào cũng đeo nợ.Bây giờ tôi biết rằng ta chỉ sống được nội ngày hôm nay thôi, không sống được thời dĩ vãng và tương lai và "Đối vơí một đạt nhân thì một ngày mới là một đời sống mới".Có lẽ còn sống được một năm nữa sao không rán hưởng cho vui hết đời đi đã?" Tôi ưỡn ngực lên, mỉm cười rồi rán hành động như người khỏe mạnh.Nếu cứ ngấm ngầm uất ức không than thở được với ai, rất có thể họ sẽ sinh ra chứng bệnh thần kinh trầm trọng."Tôi đã hành động như thằng ngu và lỗi lầm của tôi nhiều vô kể".Mười lăm giờ đó, chao ôi! Lâu bằng 15 triệu năm.