Tôi biết chắc riêng tôi, tôi không phải lo gì hết.Rồi tôi chép lại cả những lý lẽ thuận lẫn những lý lẽ nghịch, và tôi thường thường nhận thấy rằng sự thực ở vào một nơi nào đó, khoảng giữa hai thái cực ấy.Gobe, một trong những vị trưởng ban y tế sở Hoả xa Santa Fé.Và có lẽ không một trẻ em mồ côi nào cám ơn hai ân nhân đó cả, trừ một vài hàng trong thư.Thật là bao nỗi oán giận chua chát chỉ vì một nguyên nhân lặt vặt: một bó cỏ khô.Lúc đó thiệt chán ngắn, hoặc "Thôi để lần sau gặp ông sẽ tính lại".Nhưng tôi có thể cho bạn biết một mánh lới rất kỳ diệu mà nhiều người đầu cơ thường dùng có kết quả.Khi một người mắc chứng bệnh u uất, muốn gì đều được như ý, thì còn trách móc gì ai nữa? Còn thù oán gì nữa mà mong tự tử để tự trả thù? Tôi nói với họ: "Nếu ông muốn đi coi hát hay muốn đi chơi, cứ đi.Khi nằm xuống và rán ngủ thì tôi có cảm tưởng như nằm trong mồ."Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa.
