Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.Không chung chung như những nhà mị dân.Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống.Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo.
