Cái đó làm bạn tỉnh ra.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.Nhiễm thói ấy mất rồi.Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.Quả thực lâu lâu cũng thành quen.Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm.
