Cũng may là nhà không có ai và tôi phát hiện ra sớm nếu không thì xấu hổ chết đi được.Vốn sẳn tính nhút nhát và ít quan hệ, không hoạt động xã hội nhiều, đối với tôi, dường như điều đó lại càng trở nên khó khăn hơn.Cục Ghét luôn phải sống trong buồn tủi, bị hấn hủi, khinh khi.Gã thích cafe một mình, làm việc một mình, nói chuyện một mình.Cuối cùng thì cũng đến được nơi mà Ghét mong đợi, một khu rừng xanh mướt mắt hiện ra trước mắt.Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng.đạp chạy vòng vòng ăn cắp xoài ổi nhà hàng xóm của thằng bạn.“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà mẹ” – Chíp cười nói.Tôi còn nhớ như in, đó là lớp 1A.Lâm Vinh cũng chẳng thể nói thêm lời nào vì trên gương mặt của một tên con trai tưởng chừng mạnh mẽ và chai đá giờ đây cũng đã ướt đẫm nước mắt.
