Chả biết đường nào mà lần.Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.Không chắc tại số phận.Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết.Chả phải bổn phận gì.Bạn lại cười một mình.Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
