Tôi thật sự không biết cái nào đáng nhớ hơn 91 từ you know hay nội dung cuộc gặp gỡ.Chàng trai từng nói chuyện với tôi qua điện thoại tách ra khỏi đám đông, chạy ào đến bắt tay tôi với một vẻ mặt đầy phấn khởi: Larry! Mọi người ai cũng háo hức.Thật ra tối hôm ấy khách mời của tôi là Bill Hartack, một vận động viên đua ngựa.Anh chàng giậm chân thình thịch, cụp tay lên miệng làm loa rồi hét toáng lên: Moppo! Moppo! Về nhà ngay! Cậu… đang chết!.Ông không chỉ là một người mạnh mẽ, sôi nổi mà tôi từng thấy mà còn là một trong những vị khách mời thú vị nhất.Như thường lệ, chương trình được truyền thanh trực tiếp từ 23 đến 24 giờ đêm.Sau khi tin đến tai thầy hiệu trưởng, tiến sĩ Irving Cohen, thầy đã gọi điện thoại đến nhà Moppo và dĩ nhiên số điện thoại này không liên lạc được.Những khán giả Do Thái cho là vị khách này nói chuyện quá sáo, họ không thích nịnh hót như vậy.Nhưng trong nghệ thuật nói thì rất cần cô đọng và làm ngắn gọn lại những lời nói của mình.Tuy không phải là chuyên gia nhưng tôi đã từng trải qua kinh nghiệm này:
