Người bảo đời là bể khổ.Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp.Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.Nhất là một khuôn mặt cũ.Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết.Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.Khi bạn rời bàn, bỏ bút.Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn.
