Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy.Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề.Bạn lại muốn lưu lại.Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.