Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.Mua để đến những giờ bỏ học.Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.Mệt sao cháu còn đi chơi.Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác.Chỉ còn dòng máu là hoang dã.Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ.
