Chắc chắn là như thế sẽ có lợi.Bạn có nhớ những tối đi đờn ca trong một đám tiệc không? Khi có việc gì nhất định để làm buổi tối, một việc gì cần hết năng lực của bạn, thì bạn chỉ nghĩ tới việc đó thôi, bạn cũng thấy hăng hái, vui vẻ suốt ngày rồi, phải không?Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác.Nó là hình thức cao nhất của văn chương.Làm như vậy bạn sẽ có được một khoảng thời gian dài ít nhất là 3 giờ.Đó, thái độ của thầy phải như vậy.Bạn lại đã hăng hái khen bản đó với một cô - bạn biết tôi nói ai rồi chứ? Và bạn còn có thể tuyên bố rằng bản đó của Beethoven và "mùi rất mực" nữa.Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn.Còn đi trên đường hoặc ngồi trong góc xe mà tập trung tư tưởng thì ai mà biết được? Có thằng tướng ngu nào cười bạn đâu?Bạn thử theo đi, bạn sẽ thấy phương pháp ấy chữa được phân nửa những bệnh trong đời, nhất là bệnh ưu tư - cái bệnh khốn khổ, có thể tránh được và có thể làm cho ta mắc cỡ.