Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ.Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm.