từ cách đây năm mươi năm vẫn không thay đổi chút nào.- Hôm nay gặp lại cậu và nghe câu chuyện may mắn đó, tôi cảm giác như mình trẻ lại.Max đã đi rồi nhưng Jim vẫn còn ngồi đó trên chiếc ghế đá công viên với dôi chân trần trên đám cỏmượt mọc đầy những cây bốn lá xanh rì,lòng thanh thản, nhẹ nhàng.Khi ngừng cười, gương mặt bà nhanh chóng trở nên nghiêm nghị.Vì thế, ông - Hoàng tử của lòng đất - chắc chắn ông biết nó sẽ mọc ở đâu.Quả đúng là mọi việc đã xảy ra như thế.Chắc anh mất trí rồi.Và có lúc tôi đã phải nhận thức ăn thừa từ những người hàng xóm tốt bụng.Vì thế nếu cứ tiếp tục đi tìm nó thì hẳn sẽ là một điều vô ích.Hắn cũng như ta đều biết Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc ở đâu.