Mười một giờ sáng, khi phi cơ oanh tạc của Đức bay lượn trên đầu và bom bắt đầu dội xuống, tôi sợ tới nỗi chết cứng.Còn sợ bị chôn sống mới vô lý nữa chứ, tôi không tin rằng trong 10 triệu người có tới một người bị chôn sống, vậy mà tôi đã lo sợ tới khóc lóc.Trong khi đọc thường ngừng lại và tự hỏi xem nên áp dụng mỗi quy tắc cách nào?Hễ ai lên tiếng phản đối một việc gì là ông liền lo làm cho người đó vừa lòng.Trong luật có câu này ai cũng biết: "Luật không kể tới những việc lặt vặt".Mùa xuân năm 1938, tôi đến bán ở gần Versailles [7].Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề.Đến đây, ta hãy ngừng lại và rút bài luân lý thực hành của những trường hợp kể trên.Cả năm người tranh nhau rước dì về để đền ơn cúc dục! Họ cùng kính mến mẹ, cùng phàn nàn rằng mẹ không bao giờ ở lâu với họ.Tôi lo vì tư tưởng có ung thư trong bao tử.