Câu trả lời này buộc người đó giải thích vị trí của mình bằng hành động cụ thể.Ngược lại, khi chúng ta nói thật hoặc cảm thấy khó chịu vì một lời cáo buộc không đúng, chúng ta thường hết sức chú ý và tập trung.” Thứ hai, nó sử dụng hai chi tiết hiển nhiên (xem Chương 5).Lúc này, bạn đưa ra một vấn đề mà bạn cảm thấy thật sự người đó đã làm, và với cố gắng nhằm tránh bản thân liên quan tới những vụ việc khác, người đó sẽ đưa ra lời giải thích cho một việc làm sai của mình.Khát vọng: “Tôi nghĩ anh là một cầu thủ thật sự.Kẻ có lỗi rất ghét sự im lặng.Thay vào đó, bạn nhìn thấy sự phản chiếu những ý tưởng, niềm tin và định kiến của bản thân.Viên đạn bạc này làm không khí nóng lên một chút.Và anh đã được hưởng án treo.Tuy nhiên, bạn lại tin, vì nếu người đó muốn nói dối, bạn nghĩ rằng người đó sẽ nghĩ ra điều gì đó hợp lý hơn.
