Còn quá nhiều điều để viết.Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội.Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.Cơ bản là không muốn lắm.Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn.Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động.Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng.
