Viết mấy dòng, tôi nghĩ đến nền giáo dục ở Taberd mà phục nhiều vị phu huynh rất săn sóc học sinh nội trú của mình.Chúng ta phải phá cái hàng rào quen thuộc ấy, nó làm cho ta coi thường, ai cũng như nấy.Cõi lòng họ như một chiếc đàn mà các dây rất nhạy có thể phát ra những bản nhạc say mê đời.Lạ lùng nữa là họ bất kể đến chánh quyền.Tôi phải lãnh đạm với sự trêu bẹo của nhiều cánh hoa đang chờ bướm.Trong mấy chương sau tôi sẽ bàn rộng về vấn đề này.Cha rất tận tụy mà tỏ ra không tận tụy.Nói điều nầy tôi vẫn nghĩ một số người nam có óc phụ nhược.Nhờ bạn mà rồi đây tạo hóa sẽ đưa ra đời bao nhiêu linh hồn nhập thể, làm bao nhiêu công việc tốt đẹp cho nhân loại.Tất cả tại bản năng của hai giới khác nhau.