Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.Anh họ đưa chị út lên tăcxi về.Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ.Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.