Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.Cái gì cũng trôi tuồn tuột.Thằng này ăn mặc phong phanh.Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt.So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.- Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.
