Có một người bạn xa thành phố ghé thăm.Kết thúc khóa học ở trường may mắn, tôi yêu cầu Patricia nhớ lại mức độ may mắn của cô trước cuộc nghiên cứu, và đánh giá mức độ thay đổi.hãy coi nó như một thứ chuông báo động – một lý do để ngừng lại và suy xét tình huống hay ra quyết định một cách cẩn thận.Nhóm thường sinh hoạt ở đại sảnh đường nhà thờ địa phương, chỗ đó có một bức tường cao chừng một mét rưỡi, khá dễ trèo.giống như Clare, Erik đã làm nhiều công việc khác nhau, từ thư ký văn phòng, công nhân mỏ than, tài xế taxi, đến hồ lì ở sòng bài.Hậu quả, chẳng lấy làm lạ khi người không may được ghi nhận là gặp nhiều tai nạn hơn.Hãy nghĩ lại thí nghiệm tờ báo mà tôi vừa nêu ở phần trước, xem tất cả mọi người bỏ lỡ dịp trúng 250 đô la chỉ vì mải tập trung lo đếm hình như thế nào.Lá thư nói về thời thơ ấu không hạnh phúc cho lắm của tôi, và tôi nghĩ “trời, làm sao bà biết vậy nhỉ?” bây giờ nghĩ lại, tôi thấy lá thư đó nói hoàn toàn điều chung chung, có thể “linh ứng” với bất kỳ người nào.Cô không biết phải làm gì, nhưng biết là mình không nên ra khỏi xe.Bà gọi ngay cho cô nhân viên phụ trách khu vực nhà tôi, và phê bình thái độ của cô ta.