Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.Bác không rõ cháu đi đâu.Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau.Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.Cũng là để thăm dò phản ứng.Là cả ham muốn hành động theo bản chất.Người ta trải qua là thôi, hiếm khi đọng lại.Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt.Nhưng lại thấy buồn nôn.