Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.Trơ trọi giữa phố đông.Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.Hót nhiều cũng không hay lắm.Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.
