Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.Con nghe lời bác nào.À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.Chuyển sang máy mát xa.Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi.Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.
