Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.Trận đấu quả thú vị hơn lần trước.Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.(Còn với đàn ông thì không thích rồi).Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều.Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.
