Tuy nhiên, một số người đến một mình sẽ rón rén bước vào và cười gượng gạo bộc lộ một điều gì đó từ sự hơi thiếu tự tin cho đến sự sợ hãi ghê gớm.Một vài diễn giả nhìn ngơ ngác bởi vì đó là chùm câu chuyện chúng tôi đã nghe trước đó.Ừ, đúng vậy! Não Phải quát lại.Ban lãnh đạo cấm nhân viên không được lướt Internet vào giờ ăn trưa.Mọi người nói về bản thân họ - về những hành động, suy nghĩ, cảm giác, đề nghị của họ.Cô ấy đã trông thấy tôi vắt chân lên cổ để chạy qua hành lang sân bay ư? Cô ấy có thấy tôi khó chịu chỉ muốn ném đôi giầy của tôi vào nhân viên an ninh khi bắt tôi phải tháo giầy ra?Hãy tưởng tượng những người quản lý sẽ nhìn người gửi một cách miệt thị thế nào.Lại không đúng rồi, Leil.Nghỉ ở Connecticut vào thời gian nào trong năm chắc hẳn rất thú vị.Nó chứng tỏ sự tôn trọng chính bạn khi đưa danh thiếp.