Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.Vẫn chứng nào tật nấy.Hạn chế ra ngoài nữa.Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm.Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây.Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau.Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
