Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại.Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng.Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại.Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt.Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người
