Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.Còn lại, không xứng làm bạn tôi…Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện.Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi.Không trình bầy nữa.Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.
