Họ vốn là những người khá nhạy cảm.Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì.Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.Cuối cùng thì nhà văn cũng không phải lựa chọn.Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.Sao không thử ví ngược lại họ với công việc của ta.Cũng chẳng biết sẽ chụp không.Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau.Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại.