Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai.Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.Đặc biệt là trong những người tài.Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể.Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.