Trong một cuộc phỏng vấn, Lee kể lại những gì xảy ra tiếp theo như sau: “tôi không thể chộp được vật gì cả.cô kết hôn với người chồng đầu tiên.Với những câu hỏi trong bài trắc nghiệm – từ có ý định tự sát đến mất ngủ và chọn lầm nghề - tỉ lệ người không may nghĩ chúng sẽ xảy ra với mình rất cao.Tôi so sánh tính cách của những người may mắn và người không may theo năm chiều hướng tính cách này.Sự thể này cũng na ná như câu chuyện xưa cũ về một người biết mình đánh rơi vật báu trên đoạn đường này nhưng lại tìm kiếm ở một đoạn đường khác, bởi vì ở đó có đèn sáng hơn.Nếu ta chỉ lắng nghe nó một nửa thôi là lập tức điều tệ hại xảy ra – lúc đó ta mới nghĩ “ồ, chết tiệt, tại sao mình không chú ý cơ chứ? Ta không cần phải vồ bắt nó như kiểu bắt bướm.Sau khi tưởng tượng ra ba cuộc hẹn tiếp tục thất bại, một người may mắn giải thích mình sẽ kiên trì ra sao: tôi sẽ cố, cố nữa, cố nữa.Họ tin rằng mình sẽ may mắn trong mọi khía cạnh của cuộc sống, với những tình huống họ kiểm soát được cũng nhưkhông kiểm soát được.jolie vô cùng háo hức với cơ hội này, nhưng một vướng mắc duy nhất là cô không có chỗ ở tại New York.thế là tôi phải gấp rút nghĩ cách thay thế toàn bộ đạo cụ của mình.
