Ngài đã vượt qua khỏi chiều kích ý thức bị chi phối bởi thời gian, để tiến vào lãnh địa phi thời gian.Sợ mất mát, sộ bị tổn thương, sợ thất bại, và vân vân; nhưng nói cho cùng, tất cả mọi sợ hãi đều là sợ chết – tự ngã sợ bị hủy diệt – mà thôi.Đó là thế giới của hình tướng, của đắc thất.Đừng bao giờ nhân cách hóa Thiên Chúa.Chỉ nên tập trung chú ý vào cảm nhận đó thôi.Sự thể ra sao bạn hãy để cho nó là thế ấy.Không có gì khác biệt cả.Do đó, tôi đã tìm được sự thanh thản, tìm được sự an lạc”.Họ tìm thấy Thượng đế thông qua vâng phục, thông qua hoàn toàn chấp nhận cái đang là, mà họ bị buộc phải tiến vào đó bởi vì nỗi đau khổ cùng cực của mình.Nhưng nếu bị trúng đòn, có nghĩa là môn đồ đang đắm chìm vào suy nghĩ, tức là y vắng mặt, không hiện trú, tức là y không tỉnh thức.
