Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.Và bản thân họ phải tự thoát ra.Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào.Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia.Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.Đừng lỡ nhiều là được.Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…