Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.Với họ, viết không có tị ti nào là học.Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.Tôi sợ những sự quen thân, gần gũi mà không hiểu nhau.Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.Xung quanh là người.Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
