Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.Bàn tay kia cũng không phải của nàng.Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh.- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác.Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.Lại đánh một canh bạc nữa.À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.Nhưng lại thấy buồn nôn.
