Bây giờ tôi dám nói không ngoa rằng đời tôi thật là nhàn hạ".Mới ở Ấn Độ tới Luân Đôn tìm việc mà không quen ai ở đây hết.Ông cụt cả hai chân, ngồi trong góc thang máy trên cái ghế có bánh xe.Sau, duỗi bắp chân, rồi tuần tự đến những bắp thịt khác trong cơ thể.Phương thuốc ấy dường như giản dị quá, nhưng nó trị được tận căn chứng bệnh.Nỗi tỉnh lớn đều có một chi nhánh và đã không tiếc tiền quảng cáo.Còn kẻ nào quên mình để giúp đỡ người khác sẽ tìm thấy hạnh phúc.Ông nhất định không tin, ông đỗ lỗi cho cơ quan thương mãi của chúng tôi ở Nữu ước."Không bao giờ tôi vào một tiệm cao lâu, một tiệm hớt tóc hoặc một cả hàng mà không nói một câu làm vui những người tôi gặp.Ông mê man nằm trên sàn.