Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường.Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ.Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.Mà còn thua trắng về tài năng.
