Lần này đến lượt ông thích thú từ chối lời mòi của ngôi trường danh tiếng Saint Martin School Of Arts.Có lẽ,khi đọc những gì tôi kể đây,bạn có thể thấy rằng cái gọi là phép lạ kinh tế của Nhật Bản xét cho cùng không phải là một phép màu.Chưa bao giờ tôi thấy một người thua cuộc thảm hại đến như vậy.“Mỗi cuộc đời là một nhiệm vụ.Những gì còn lại trên khuôn mặt anh là vô số những vết sẹo và phải nói là không thể cắt bỏ được nữa.Sự thật về thất bại của anh ta không làm tôi thích thú lắm ;nhưng điều mà tôi quan tâm là :Làm thế nào anh ta chấp nhận được thất bại >Ngay sau đó ,anh ta đã làm gì ?Anh ta có thoái chí không?Anh ta có bị trượt dốc luôn không ?Anh ta có kết luận rằng mình đã mắc phải sai lầm trong nghề nghiệp và cố gắng làm điều gì khác nữa không ?Hay anh ấy gắng gượng đứng lên và bắt đầu lại từ đầu bằng cách quyết định quên đi thất bại ?Một lần nọ, có một người lính Ai Cập mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.Suốt buổi lễ trao giải thưởng kinh doanh vào năm 1993, ông Lý Quang Diệu, nguyên Thủ tướng Singapore, đã dẫn lời của nhiều doanh nhân rằng người Singapore ít khi cố gắng và luôn có thái độ “Kia-Su” (khiếp sợ), tạm dịch là “sợ thua”, “sợ tổn thất”, “sợ thất bại”.Nhưng thật đáng buồn khi nhiều người , như những người sau thất bại tạm nhất thời chẳng hạn , chỉ thích ngồi ở đó và cuối cùng chết hẳn vì thất bại, và chẳng bao giờ gượng nổi dậy.Ta còn bị trừng phạt vì bất cứ lỗi lầm nào-những lỗi lầm đã giúp ta đạt đến giai đoạn văng minh như ngày nay.