Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ.Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im.Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.
