Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra.Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh.Giọng trầm thường xuất hiện.Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ.Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.Vận động điên cuồng và đầy khao khát.