Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn.Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.Người ta có thể 8 giờ dắt chó đi chơi mà suốt thời giờ nói là để dạo mát óc cứ phải suy nghĩ về việc 9 giờ 15 phải đọc sách, phải về sao cho khỏi trễ như vậy còn hứng thú gì nữa?Thật ra, khó tưởng tượng được trạng thái tinh thần của một người đọc xong tập tạp bút của Hazlitt mà không muốn đọc ngay một vài bài thơ nào rồi mới ăn cơm.Tôi lại đón bạn khi bạn ở sở ra.Trong các loại văn, có lẽ nó bắt ta gắng sức nhiều hơn hết.tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ.Ông đi lại bến xe mà đầu óc rỗng không.Chắc bạn không dám cả gan chối cãi điều đó chứ? Nếu bạn chịu nhận mà còn không chịu bỏ ra một phần mỗi ngày để suy nghĩ kỹ lưỡng về lý trí, nguyên tắc và hành vi thì có khác gì muốn sáng thì phải có đèn, mà bạn lại nhất định không chịu thắp đèn không?Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất.