Ông chạy ngay lại khách sạn của Chaliapine và gặp mặt, ông than thở, giọng thành thật, não nùng: "Đáng tiếc cho em quá! Thiệt đáng tiếc! Tất nhiên là em ca không được rồi.Và để trả ơn tôi, họ đã tán trợ những cải cách triệt để của tôi về pháp chế".Mà chính nụ cười quyến rũ của ông lại là khả năng khả ái nhất.Có lẽ độc giả tự nhủ rằng có nhiều chỗ bà phàn nàn cũng đáng.Ông đã thắng được hết những nỗi thất vọng, những lời phúng thích cay chua, làm việc 12 giờ tới 16 giờ một ngày, chủ nhật hay ngày lễ cũng vậy.Khi tôi tới Philadelphie, tôi kêu điện thoại liền và nói với bà đại loại như sau này:Cho nên một ký sự đẹp nhất trong lịch sử là hồi Đại tướng Lee, trong cuộc Nam Bắc chiến tranh, tự nhận lỗi vì ông mà đạo kỵ binh của tướng Pickett phải thất bại trong cuộc tấn công tại Gettysburg.Bệ hạ hơn thần về nhiều phương diện.Nhưng tôi không trách ông đâu.Người hiến binh đáp bằng một giọng từ tốn: - Phải.