Hôm nay là Mồng 1 Tết, như thông lệ hàng năm, mẹ con bé Bông dậy từ 5h sáng, làm một ổ bánh thật to để chuẩn bị mang về làm quà cho ông bà ngoại.Không thích tạo phiền phức nhưng lại thích mang phiền phức của người khác vào mình.Cảm thấy cô đơn và trống trải, cô tấp vào một quán nước.- Em có thể nói chuyện với anh một phút được không? – Lâm Vinh nói tiếp.- Mày gì? Để tao nói, cả lớp nghe nè, đứa nào muốn uống nước mía thì theo tao nha, tao khao!Mỗi buổi sáng đẹp trời nào đó, có thể bạn sẽ nguyền rủa tia nắng đáng ghét kia làm bạn mất giấc ngủ ngon, nhưng ở đâu đó có những người cả đời chỉ mong có được một lần chói nắng như vậy.Kết quả là bạn phải đẩy bộ một quảng đường dài cùng vô số các câu “lèm bèm” nhảy múa trên miệng.“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà mẹ” – Chíp cười nói.Không còn được giành ăn, không còn được đấu khẩu với chị bỗng dưng tôi cảm thấy thật khó chịu.- Con bị trặc chân rồi, đưa ta coi nào! – Vừa nói bà vừa xoa cổ chân cho Chíp.
