Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày).Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.Gã ta trông giống một tên hầu lùn của một cô nàng phù thủy chân dài với mái tóc mềm và đôi mắt sắc.Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác.Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi.Người lớn thì thật xa lạ.Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%.Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.
