Đơn giản là để sống.Tôi để mẹ dắt tôi đi.Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.Nghe một lúc, tự nhiên bạn đứng dậy bước xuống cầu thang.Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh.Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.Và ông vội ngoảnh đi.Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó.Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc.