Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức.Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.Mà tôi đã làm gì có những cái đó.Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn.Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình.Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn.
