Nếu ta tiếp tục phân tích tính huống này và nghĩ thế nào để ta có thể vượt qua nó thì tính huống này trở thành thử thách.Nhưng đó chính là xã hội ta đang sống.Tại sao chúng ta cứ mãi lo lắng về một việc mà mình khong thể làm được?Tôi nhớ là nhà lãnh đạo tối cao của đất nước chúng tôi(Yang Di-Pertuan Agong), ngài Azlan Shah, lúc ấy được yêu cầu đứng ra dàn xếp tình hình.Trận cuồng phong rất hung hãn.Dường như tấm bằng đại cương của tôi không đủ “chuyên nghiệp” nên khó xin được việc.Người ta quan sát họ, chọ điểm họ.Chúng ta cũng đã biết câu chuyện về những vận động viên đã kết thúc sự nghiệp sớm hay bi thương tật vĩnh viễn vì họ đã tự buộc mình lờ đi cảm giác đau đớn hoặc bị ép mình dùng quá nhiều thuốc để chặn đứng cơn đau.Tôi đoán già đoán non rằng điều đó sẽ sảy ra sau tuổi 40.Chẳng có ích gì khi hối tiếc hay đổ lỗi cho người khác về những quyết định mà ta đã đưa ra, dù có chịu tác động của những người khác , vẫn thuộc về trách nhiệm của chúng ta và chỉ chúng ta mà thôi.