Riêng tôi, tôi tin rằng bà ấy nói quá đáng.Mục sư Butlerffield ở Nữu Ước, một vị đã cầu phúc cho nhiều cuộc hôn nhân hơn những vị mục khác, tuyên bố:Cái tài nhớ được và kính trọng tên bạn, và tên những người cộng sự của ông, là một trong những bí quyết đã làm cho ông nổi danh; ông tự phụ rằng nhớ được tên họ một số đông thợ của ông, và khoe rằng ông còn đích thân chỉ huy xí nghiệp của ông ngày nào, thì không có những vụ làm reo khuấy rối sự yên ổn và cần mẫn trong các xưởng ông ngày đó.Quy tắc đó là: Làm sao cho người khác thấy vui sướng mà làm công việc bạn cậy họ.Ông có tài, có nhiều tương lai, dù ông làm việc ở đâu cũng vậy.Tôi biết rằng cãi lý cũng vô ích; phương pháp đó chỉ có hại thôi.Kết quả? Ông Disraeli thích nhắc lại lời này lắm: "Trong 30 năm sống chung không bao giờ tôi thấy buồn chán vì vợ hết".Một trong những vị có tài danh nhất của thế kỷ 20 mà kỷ lục tối cao chỉ được có bấy nhiêu, thì bọn dung phàm như bạn và tôi, còn hy vọng gì nữa?Franklin hồi thiếu thời, đem hết số tiền để dành được, đặt vào một nhà in nhỏ.Khi hành động, suy tính, người ta chỉ nhớ tới nguyên do thiệt.
